Tôi là Tracy Lyn Lomagno, một phụ tá nha khoa 45 tuổi với rất nhiều sở thích. Tôi là mẹ của một cậu con trai 10 tuổi và chồng tôi tên là Vincenzo. Vào đầu năm nay, một cơn đột quỵ đã làm thay đổi đáng kể cuộc sống của tôi.
Vào khoảng 6 giờ sáng chủ nhật ngày 25 tháng 2 năm 2018, tôi cảm giác như bị sét đánh vào đầu, một cơn đau khủng khiếp. Ngay lập tức tôi ôm lấy chồng và hét lên: “Em sắp chết rồi, hãy gọi cấp cứu”.
Thật khó để diễn đạt thành lời, giống như đang quay với tốc độ 1.000.000 dặm một giờ. Nếu mở mắt, tôi sẽ thấy quay cuồng và bắt đầu nôn dữ dội. Tôi không bị đau gì cả, ngoại trừ cơn “sét đánh” lúc đầu.
Có rất nhiều tiếng ù ù lớn bên tai, tôi chỉ muốn cố gắng kiểm soát chúng.
‘Mặt tôi ngứa ran, người mềm nhũn’
Khi biết con trai không ở bên cạnh, tôi đã nói với chồng rằng có thể tôi sắp chết và nói với mọi người tôi rất yêu họ, vì nghĩ rằng một cơn động kinh khủng khiếp sẽ giết chết tôi. Tôi đã nghĩ về con trai trong suốt thời gian đó và hy vọng rằng sẽ vượt qua được lần này.
Tôi có cảm giác bị kéo sang bên phải, nhưng cơ thể tôi lại muốn ở bên trái. Và với bất kỳ chuyển động nào, dù nhẹ đến đâu, cơn chóng mặt đều trở nên dữ dội hơn. Vào thời điểm cảnh sát và xe cứu thương đến, tôi đã nắm chặt lấy giường.
Khi nhân viên y tế bắt đầu kiểm tra dấu hiệu sinh tồn, tôi đã cố gắng giải thích rằng mắt tôi có cảm giác bị trợn ngược, nhưng tôi không nói được. Bác sĩ nói huyết áp của tôi đang cao, lượng đường trong máu thì ở mức bình thường. Đột nhiên tôi cảm thấy chân, tay của mình ngứa ran, bắt đầu tê liệt, mềm nhũn và rối loạn tiểu tiện. Tôi đổ mồ hôi nhiều đến nỗi quần áo ướt đẫm.
Lúc được đưa lên xe cấp cứu, tôi đã không thể nói được gì cả. Mặt tôi ngứa ran, cơ thể mềm nhũn, vã mồ hôi và nôn không kiểm soát.
Bệnh viện chỉ cách nhà 10 phút đi xe nhưng tôi không thể nhớ gì về việc đó. Điều mà tôi nhớ là khi thức dậy trong phòng cấp cứu có chồng, bố mẹ và anh trai ở bên cạnh.
Sau kiểm tra, bác sĩ nói với tôi rằng mọi thứ dường như vẫn bình thường. Tôi không có dấu hiệu đột quỵ điển hình, chẳng hạn như khuôn mặt xệ xuống. Tôi được điều trị bằng meclizine và zofran để giảm cơn chóng mặt, buồn nôn.
Lần đột quỵ thứ 2
Hình ảnh chụp mạch não của tôi, cho thấy một đốt sống bị bóc tách và phình động mạch. Nguồn ảnh:medicalnewstoday.com Ban đầu các bác sĩ không nghĩ đó là một cơn đột quỵ. Họ nói với gia đình tôi về 10 – 15 bệnh khác nhau có thể xảy ra.
Nhưng vài giờ sau đó, một cơn đột quỵ khác xuất hiện. Cảm giác như thể mọi thứ đang lặp lại. Chồng ở lại với tôi, những người còn lại đã đưa con trai tôi về nhà. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ lúc đó là mất anh ấy.
Tình trạng chóng mặt, nôn kéo dài suốt đêm và ngày càng dữ dội hơn. Lúc đó, tôi nhớ mình nằm trên giường trong vòng tay của chồng. Sau mỗi nhịp thở của anh ấy, các triệu chứng của tôi lại tăng lên. Tôi đã la hét và cầu xin hãy làm cho tôi bất tỉnh.
Cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ và tỉnh dậy vài giờ sau đó. Tôi được thông báo rằng tôi đã trải qua hai lần đột quỵ ở vùng tiểu não.
Khu vực này kiểm soát sự thăng bằng và chỉ chiếm 2 – 5% trường hợp trong tổng số ca đột quỵ. Tôi đã bị bóc tách động mạch đốt sống với tổn thương giả phình động mạch gây ra đột quỵ.
Ngày hôm sau, tôi được chuyển đến khoa thần kinh.
Tôi cảm thấy may mắn khi còn sống, nhưng vẫn lo lắng kinh khủng. Liệu có phải tôi sẽ chết vào đêm nay? Con trai tôi sẽ ở đâu? Tôi có được trở lại làm việc không? Liệu tôi có bị đột quỵ nữa không? Tôi ngay lập tức cảm thấy rằng cuộc đời mình đã rẽ sang một hướng khác.
Tôi hoảng sợ và tự hỏi là khi nào thuốc hết tác dụng; tôi vẫn còn rất mất thăng bằng và chóng mặt. Tôi cố gắng đọc điện thoại hoặc iPad và nhận ra rằng tầm nhìn của tôi không giống nhau. Đôi mắt bị rung và liên tục nhìn thấy những đốm sáng.
Mười ngày sau
Mười ngày sau khi cơn đột quỵ xảy ra, tôi vẫn ở bệnh viện. Các triệu chứng bao gồm yếu tay và chân ở bên phải, các vấn đề về thị lực, mất trí nhớ ngắn hạn, buồn nôn liên tục, đau cổ, chóng mặt, mất thăng bằng, chán ăn, nói lộn xộn và ù tai liên tục.
Tôi được chuyển đến bệnh viện phục hồi chức năng, nhưng tôi muốn trở về nhà với gia đình. Bạn thân nhất của tôi là một điều dưỡng, cô ấy đã thẳng thắn nói rằng nếu tôi về nhà bệnh của tôi sẽ không cải thiện được.
Mặc dù không muốn, nhưng tôi biết mình phải đi. Tôi được đưa đến Viện Phục hồi chức năng Kessler ở Saddle Brook, New Jersey, gần 2 tuần sau khi bị đột quỵ. Tôi đặt cho mình mục tiêu xuất viện là ngày 24 – 3 – 2018, sinh nhật lần thứ 50 của chồng tôi.
Trong thời gian ở đây, tôi được trị liệu về thể chất, lời nói và nhận thức 3 – 4 giờ mỗi ngày. Viện Kessler thật tuyệt vời, nhưng tôi nhớ nhà, bối rối, chán nản và lo lắng mặc dù biết rằng thật may mắn khi tôi vẫn còn sống.
Trong khi trị liệu thần kinh cùng với các bệnh nhân chấn thương não khác, tôi bắt đầu đặt câu hỏi tại sao. Tại sao tôi còn sống? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi lại có được may mắn này? Tôi cảm thấy chán nản hơn và bây giờ tôi mới nhận ra rằng tôi đã trải qua cảm giác tội lỗi của người sống sót.
Tôi bị mất thị lực ngoại vi bên phải nhưng nó gần như là một điều may mắn vì tôi không thể thấy những người xung quanh đang đau khổ.
Tôi đã kiệt sức về mặt cảm xúc vào thời điểm này. Tôi cảm thấy rằng tâm trí cần được chữa lành để cơ thể tôi làm theo.
Tôi đã dành thời gian với các bác sĩ tại Reiki và thậm chí tham gia các lớp học thái cực quyền, cả hai đều tốt cho cảm xúc. Tuy nhiên, các triệu chứng về thể chất của tôi không được cải thiện và tôi cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Tôi được bao bọc bởi gia đình, những người đã cố gắng giúp đỡ và hiểu tôi rất nhiều, nhưng tôi vẫn thấy sợ.
Tại nhà
Tôi tiếp tục tập trung vào quá trình phục hồi thể chất, tinh thần và đã bắt đầu thấy một số cải thiện. Như đã hứa với bản thân, vào ngày 24 – 3 – 2018 là ngày sinh nhật của chồng tôi, tôi được ra viện.
Đi ô tô về nhà chỉ mất 6 phút, nhưng cảm giác dường như đoạn đường rất dài vào ngày hôm đó. Tôi về nhà với một cây gậy chống và có lắp các thanh chắn ở vòi hoa sen. Chúng tôi đã sẵn sàng cho điều này.
Con chó 4 tuổi của tôi – Silka vô cùng vui mừng khi gặp tôi và nó là một phần quan trọng trong quá trình hồi phục của tôi. Tôi yêu cầu các bài trị liệu với chó tại trung tâm hàng ngày, nó đã giúp tôi rất nhiều.
Tôi đã đăng ký cho Silka trở thành chó dịch vụ và hiện đang tìm kiếm các lớp huấn luyện tại nhà để nó giúp hỗ trợ tôi tốt hơn.
Đã hơn 100 ngày kể từ khi tôi rời Kessler, gia đình tôi không thể tin rằng tôi đã đi được đoạn đường dài, mặc dù tôi thường cố gắng chia sẻ sự lạc quan với họ.
Cảm xúc đã đánh lừa tôi và đôi khi đã tự hỏi liệu mọi người có biết tôi đã thay đổi nhiều như thế nào không.
Tôi muốn được mọi người đối xử như người bình thường, nhưng cũng phải tôn trọng con người của tôi ngày hôm nay.
Tôi đau lòng khi nghe tin bạn bè đi bữa tiệc đêm tại quán bar mà không rủ tôi. Việc duy trì tình bạn thật khó khăn và công việc trước đây của tôi đang tìm người thay thế mặc dù cơ hội vẫn rộng mở nếu tôi có thể trở lại làm.
Tôi thường tự hỏi liệu mình có còn được trở thành phụ tá nha khoa nữa không. Đó là niềm đam mê nhưng tôi không thể mạo hiểm vì có thể làm rơi dụng cụ y tế trong quá trình phẫu thuật nếu tay phải của tôi mất khả năng cầm nắm.
Tôi đã bị ngã hai lần kể từ khi về nhà, cả hai đều do mất thăng bằng. Tôi bị thương nhẹ ở đầu gối trong lần đầu tiên và hiện tại chân tôi cũng đang bị băng bó sau lần ngã thứ 2.
Những chấn thương này khiến tôi không thể tiến hành vật lý trị liệu, nhưng tôi có thể tiếp tục liệu pháp nhận thức và vận động hai lần mỗi tuần tại Viện Kessler. Và ngày hôm qua, tôi cũng đã được chấp thuận đến gặp một nhà tâm lý học.
Tôi khẳng định rằng mình bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý và không thể ngủ vào ban đêm vì sợ đột quỵ lại xảy ra lần nữa. Thêm nữa, tôi bắt đầu đổ mồ hôi không rõ nguyên nhân và nhanh chóng trở nên lo lắng, hoảng sợ.
Tôi sợ người lạ, đôi khi còn không tin kết quả xét nghiệm hoặc tư vấn của bác sĩ và không có cảm giác thèm ăn. Khi thời gian ban đêm trôi qua, tôi thường dùng Xanax – thuốc hướng thần, để làm dịu. Nằm xuống hoặc thậm chí quay sang bên phải, nó gây ra sự khó chịu, làm tăng cảm giác lo lắng.
Về đến nhà, tôi đã không ngủ trên giường trong 3 tuần. Tôi thậm chí không vào phòng ngủ và chúng tôi gọi nó là “hiện trường vụ án”. Bây giờ tôi đã hình thành một thói quen với chồng để cảm thấy thoải mái hơn khi làm như vậy. Tôi đã thường xuyên khóc và thay đổi cảm xúc liên tục nhưng nó đang dần tốt hơn.
Cố gắng hồi phục từng ngày

Có thể nói năng lộn xộn hoặc không sắp xếp được từ ngữ trong lời nói của mình nhưng điều đó không có nghĩa là tôi ngu ngốc. Tôi đã từng chăm sóc và an ủi bạn trong khi bạn làm các thủ thuật về răng miệng.
Đó chính là tôi và tôi quyết tâm trở lại là con người đó - cho dù có mất thời gian bao lâu.
Gần đây tôi đã chụp mạch não và tiếp tục có tiến triển tốt trong các buổi trị liệu nhận thức.
Tôi cũng đã tham gia một nhóm hỗ trợ đột quỵ cho những người dưới 60 tuổi và cũng đã liên lạc với một nhóm hỗ trợ chấn thương não ở New Jersey.
Họ có một số hoạt động xã hội, nơi bạn có thể gặp gỡ những người đã trải qua những điều tương tự, nhưng với vị trí hiện tại thì tôi không thể đánh giá được gì nhiều.
Tuy nhiên, chỉ làm điều này khi bạn đã sẵn sàng chứ không phải khi người khác nghĩ rằng bạn đã sẵn sàng.
Hãy chia sẻ câu chuyện của bạn. Tìm kiếm các nhóm trò chuyện trực tuyến. Đặt lịch trị liệu hoặc tư vấn cá nhân. Từ từ bắt đầu lại sở thích của bạn và làm những điều khiến bạn vui. Thực hiện từng ngày một theo tốc độ của riêng bạn. Chẳng có gì là sai hay đúng ở đây cả, chỉ có cách tốt nhất cho bạn.
Tôi muốn kết thúc bài viết này bằng cách nói đến người bạn đời của người sống sót sau đột quỵ. Chồng tôi đã phải chịu đựng khá nhiều điều khủng khiếp sau chuyện này và việc chứng kiến một người thân yêu của mình có khả năng chết sẽ ảnh hưởng tới tâm trí của họ.
Người bạn đời cần được ghi nhớ về việc họ đã làm tốt như thế nào, cần được cảm ơn và khen ngợi. Chúng tôi sẽ không thể quên điều đó.
Tôi vẫn đối phó hàng ngày với sự mệt mỏi cả về thể chất và tinh thần nhưng tôi đang dần hiểu những triệu chứng này bắt nguồn từ đâu và điều này rất quan trọng.
Đối với tôi, kiến thức là sức mạnh. Bằng cách tập trung vào việc hiểu cơ thể của mình, tôi hy vọng rằng nó cung cấp cho tôi thêm sức mạnh để bước đi trên con đường mới của cuộc sống.
Bắt đầu suy nghĩ về sức khỏe chứ không phải bệnh tật.
Tôi là Tracy Lyn Lomagno và tôi tự hào về sự sống sót của mình.
Xem thêm: